Nghị lực phi thường của cậu bé tật nguyền

20/03/2007 23:18 GMT+7

Nhìn cảnh con trai cố kẹp bút, bặm môi đưa từng nét chữ, những ngón tay rướm máu, người mẹ lén lau nước mắt. Người mẹ với tình thương vô bờ bến lặn lội sớm hôm với gánh hàng xén theo sát hành trình học chữ, nghị lực phi thường của cậu con trai Nguyễn Văn Tâm.

Chị Nguyễn Thị Hoa, mẹ của Tâm kể: "Ngày vượt cạn, ước mong một đứa con bụ bẫm đã không thành. Nhìn đứa con đỏ hỏn, hai tay bị tật ngắn củn, nước mắt tôi cứ trào ra. Thương con, thương mình!... Rồi cha của cháu, một "dân bụi" cũng bỏ hai mẹ con dứt áo ra đi. Hai cú sốc liên tiếp làm tôi quỵ xuống. Tôi đặt tên con là Nguyễn Văn Tâm để nuôi hy vọng cho con, cho mình với khát vọng mong một ngày nào đó, ba nó sẽ quay về; được nghe con gọi một tiếng ba ấm lòng".

Hằng đêm, trong căn nhà nghèo ở một con hẻm của đường Duy Tân, thành phố Pleiku (Gia Lai), người mẹ lặng lẽ nắn bóp tay, hát đưa con vào giấc ngủ... Một ngày, chị Hoa nhận ra con mình cứ chiều chiều là ra trước ngõ nhìn những bạn sống cạnh nhà đi học về với ánh mắt thèm thuồng. Gặng hỏi, Tâm mới thủ thỉ với mẹ là muốn đến trường. Chiều con, chị Hoa cũng mua tập sách, bút mực rụt rè đến trường Tiểu học Trần Quốc Toản, thành phố Pleiku xin cho con đi học. Thầy cô đều ủng hộ.

Những ngày đầu con đến lớp, chị Hoa không yên tâm. Vậy là cứ đến giờ ra về, người mẹ nghèo lại tất tả dẹp gánh hàng xén để kịp đón con. Nhìn con mỗi tối cặm cụi gồng mình trên bàn học, kẹp bút vào hai kẽ tay, ngậm một đầu bút vào miệng, kỳ công luyện từng nét chữ, kẽ tay rướm máu, chị Hoa lén lau nước mắt. Những con chữ rồi cũng thành hình, tròn trịa. Các bạn học cùng ngõ phố trầm trồ thán phục chờ xem Tâm luyện chữ như chờ một phép màu của chuyện cổ tích. Ánh mắt chị Hoa rạng niềm vui khi những điểm 9, điểm 10 lấp lánh trong những trang vở tập viết của con.

Căn nhà của hai mẹ con chị Hoa rộng chừng 50m2. Một phòng dùng để hàng, phòng còn lại chỉ đủ kê một cái giường nhỏ. Có lẽ phải cố sắp xếp lắm mới đủ kê cái bàn học nho nhỏ cho Tâm. Chị Hoa nói: "Mỗi lần thấy mẹ buồn, cháu lại thủ thỉ, hứa với mẹ sẽ học giỏi, ước trở thành bác sĩ để chữa bệnh, kiếm tiền nuôi mẹ tuổi già. Cháu bảo rằng xem ti vi thấy người ta nối tay cho người khuyết tật. Mẹ cứ yên tâm!... Mỗi lần nhìn con tập viết mỏi tay, cây bút rơi xuống nền nhà, nước mắt tôi cứ trào ra. Nhìn mẹ khóc, cháu lẳng lặng viết tên mình trên giấy rồi cười khoe với mẹ rằng: Tên con là Tâm mẹ nè!".

Thiên Trúc

Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.