Thay đổi nhận thức là tự cứu mình

13/05/2015 06:00 GMT+7

(TNTS) Một người bạn tôi biết trên Facebook vừa qua đời vì ung thư. Rất nhiều người thương tiếc cho cô vì cô là người kiên cường và dũng cảm tranh đấu chống lại căn bệnh quái ác này trong suốt thời gian qua.

(TNTS) Một người bạn tôi biết trên Facebook vừa qua đời vì ung thư. Rất nhiều người thương tiếc cho cô vì cô là người kiên cường và dũng cảm tranh đấu chống lại căn bệnh quái ác này trong suốt thời gian qua. Tôi cũng buồn. Nhưng trên cả nỗi buồn là ý muốn mãnh liệt phải viết bài này để nêu lên ý kiến của mình, viết như là một trách nhiệm, một tâm sự...

Thay đổi nhận thức là tự cứu mình
Chúng ta đang lệ thuộc
Ai cũng biết cuộc sống ngày nay thật căng thẳng. Chúng ta phải nỗ lực cả ngày vì miếng cơm, manh áo. Rất ít người may mắn để có được một cuộc sống thảnh thơi. Có lần, tôi nói chuyện với một học viên yoga. Em kể rằng mấy tháng nay cuộc sống của em thật kinh khủng và mệt mỏi vì suy nghĩ quá nhiều. Em cứ suy nghĩ hoài mà không cách nào thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn. Nó làm cho em bị suy nhược, ăn không ngon, ngủ không yên và cuối cùng thì đổ bệnh.
Trong quyển Yoga và sức khỏe, Albert Szent - Gyorgy, một nhà khoa học viết: “Thật hiếm người hiểu được bản chất của sức khỏe vì họ đang mải tự giết mình dần dần mà không biết... hẳn tâm trí ảnh hưởng tới thể xác”.
Có thể trong số chúng ta, ai cũng đã có lần tự trải nghiệm bản thân. Đó là sau một biến cố về tâm lý, như người thân mất, ly dị, mất việc... là một khoảng thời gian suy nhược cơ thể, có khi còn là bệnh nặng...
Tôi cũng có trải nghiệm tương tự. Cách đây vài năm, khi tôi bắt đầu chán làm việc tại công ty cũ ở Sài Gòn, là lúc tôi bắt đầu thấy mệt mỏi. Mỗi ngày đến văn phòng làm việc lại như một cực hình, chả có gì hấp dẫn nữa. Những điều không như ý nhỏ nhỏ trước đây giờ trở thành sự phiền toái to đùng làm tôi không vui, như: máy lạnh quá, lương thấp quá, văn phòng ngột ngạt quá... Chiều về, tôi thấy đau vai, mỏi gáy và cứ bị cảm hoài. Khi cảm thì ho, sổ mũi và tôi lại đi bác sĩ. Công ty có bảo hiểm nên bác sĩ cho toàn thuốc đắt tiền và tôi cứ vô tư uống vào với hy vọng sẽ khỏi bệnh. Dĩ nhiên cảm sẽ hết sau vài ngày thuốc men, nhưng tôi lại càng thêm vật vờ vì tác dụng phụ của thuốc, và khi trở lại làm việc, tôi càng chán hơn. Cho đến một ngày kia tôi siêu âm bướu cổ thì bác sĩ khuyên nên mổ vì nó bị hoại tử.
Thế là mổ. Về tâm lý, tôi cảm thấy như được giải thoát khỏi bệnh tật và được nghỉ ngơi. Nhưng đó là một sự tự đánh lừa cảm xúc, bởi vì tôi đang bị lệ thuộc vào thuốc men và bác sĩ. Cái nguyên nhân sâu xa của vấn đề vẫn còn đó, chưa giải quyết được.
Ca mổ diễn ra rất tốt đẹp và tôi còn may hơn là sau đó tìm được một việc làm, trở lại làm phóng viên cho một tạp chí về sức khỏe. Tôi thấy mình khỏe mạnh và sung sức hẳn lên vì đã thoát khỏi cái văn phòng ngột ngạt đó.
Vòng lẩn quẩn
Làm phóng viên, tôi không phải ngồi văn phòng suốt 8 -10 tiếng/ngày như trước đây. Tôi được tự do nên thời gian đầu tôi sung sướng và đầy năng lượng. Nhưng rồi trong một khoảng thời gian 5 - 6 tháng, tôi gặp nhiều bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối. Phỏng vấn họ, tôi thấy đằng sau căn bệnh quái ác luôn là một câu chuyện có cùng chung mẫu số. Đó là sự bắt đầu với triệu chứng căng thẳng thần kinh do những biến cố trong cuộc đời. Có một phụ nữ bị ung thư vú giai đoạn cuối. Khi tôi đến thăm, cô ấy nằm trên ghế, vừa khóc vừa kể về cái chết của người con trai duy nhất, về người chồng nhẫn tâm, phụ bạc, về đứa con gái khó bảo... Cả một cuộc sống khổ đau cùng cực và cuối cùng là căn bệnh ung thư. Cô vạch cho tôi xem khối u ở ngực. Tôi kinh hoàng nhìn cô, vừa sợ vừa rơi nước mắt. Chỉ vài ngày sau khi bài báo về cô được phát hành, tôi được tin cô mất!
Còn một trường hợp khác đau lòng hơn. Đó là một bệnh nhi bị ung thư máu. Mẹ của em cũng bị K cổ. Anh chồng là bộ đội ngoài đảo xa. Lúc tôi gặp thì họ đang rao bán căn nhà nhỏ để có tiền chữa trị cho hai mẹ con. Ở nhà còn một em gái nhỏ và bà nội. Chẳng biết sau khi bán nhà rồi họ sẽ ở đâu. Họ nhìn tôi với tia hy vọng trong mắt và tôi không dám nhìn thẳng vào mắt họ vì tôi biết mình cũng bất lực.
Sau đó tôi bị mất ngủ và không viết báo được nữa. Cộng thêm một số biến cố khác, tôi mệt mỏi và hoàn toàn ngã gục. Tôi từ bỏ làm báo một lần nữa. Tôi biết, mình phải nghỉ ngơi một thời gian.
Thay đổi là tự cứu mình
Sau khi xuống Vũng Tàu nghỉ ngơi, tôi quyết tâm rằng mình phải thay đổi. Mình phải sống một cuộc sống cân bằng với tự nhiên, tránh xa các vấn đề gây stress. Nếu mình không tự cứu mình thì không ai giúp mình được. Tôi đã phụ thuộc vào bác sĩ, thuốc tây rất nhiều năm nhưng kết quả là càng ngày càng nhiều bệnh, sức khỏe càng suy yếu và tinh thần càng suy nhược. Tôi tự nhìn lại cuộc sống của mình, có quá nhiều vấn đề gây stress. Một lần tôi đến Bệnh viện Y học dân tộc và trong lúc nói chuyện với một bác sĩ lớn tuổi nổi tiếng trong ngành, bà bảo: “Cháu bị nhiều vấn đề gây tress, những chuyện cháu kể là những stress mà có thể nó ảnh hưởng đến nhân cách và sức khỏe của cháu”. Tôi sợ hãi khi nghĩ đến những bệnh nhân ung thư. Ai cũng có những tế bào gây ung thư trong người nhưng chỉ một số bị ung thư. Có thể tôi không thoát được nó nhưng lạy trời, ít ra thì tôi cũng đã nỗ lực phòng chống và có ý thức về nó.
Tôi phải thương yêu mình hơn. Tránh xa các vấn đề gây stress, đó là tránh xa những vấn đề lộn xộn chưa giải quyết được trong gia đình. Là tránh xa công việc văn phòng nhàm chán trong một môi trường thiếu ô xy. Tôi chẳng muốn đánh đổi thời gian sống quý giá của mình trong bốn bức tường để lấy một ít tiền mà sau này nó cũng không thể giúp tôi tái tạo sức khỏe. Tạm biệt, xin chào bạn nhé, văn phòng máy lạnh mát rượi, thiếu dưỡng khí!
Tôi trở lại với căn phòng đầy không khí tự nhiên, nhiều ánh sáng ở biển và bắt đầu sự nghiệp dạy yoga: tập luyện, ăn uống, nghỉ ngơi hợp lý... Suốt ba năm qua, tôi không phải uống thuốc chữa bệnh nữa. Tôi thấy mình có sức khỏe trở lại, tinh thần rất vui vẻ, hạnh phúc...
Đơn giản là hành động
Con người, trước hết chúng ta là một động vật bậc cao. Để có cuộc sống mạnh khỏe, chúng ta cần vận động. Không tin bạn hãy thử, lúc nào rảnh vài ngày, bạn cứ nằm ì trên giường xem. Tôi không dám chắc là bạn có thể nằm vài ngày, mà có thể một ngày là bạn đã cảm thấy mệt rũ rượi rồi. Hãy thử và tự kết luận nhé.
Vận động giúp cho chúng ta linh hoạt, máu huyết lưu thông, cơ bắp mạnh mẽ. Hãy nhìn một anh tập luyện thể hình với một người chả làm gì, chúng ta sẽ thấy sự khác biệt. Hoặc nhìn một người tập yoga với cơ thể thon gọn, linh hoạt, dẻo dai với một người suốt ngày ăn ngủ béo phì. Chắc chắn chúng ta sẽ có câu trả lời chính xác mà không cần thêm một lý luận, ngôn từ nào để chứng minh.
Vậy thì hãy hành động đi các bạn! Nếu trước giờ bạn chưa bao giờ tập thể thao thì ngay hôm nay chúng ta nên bắt đầu. Đó là thay đổi theo một lối sống lành mạnh, tích cực, hợp tự nhiên. Khi thể chất khỏe mạnh, các tuyến cũng cân bằng và tiết xuất hormone một cách đầy đủ thì chúng ta cũng sẽ có một sức khỏe tinh thần mạnh mẽ, trí óc sắc bén và minh mẫn. Thể xác và tinh thần là hai thể thống nhất không thể tách rời nhau và có mối quan hệ tương hỗ. Cái này mạnh thì cái kia khỏe, và ngược lại. Và sức khỏe là nền tảng của một cuộc sống cân bằng, hạnh phúc.
Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.