Thomas trở về

26/08/2012 03:15 GMT+7

H.Addison là bút danh của Zachary Herman - chàng trai Mỹ thích học tiếng Việt và tìm hiểu văn hóa Việt, thơ ca Việt. Thanh Niên xin giới thiệu truyện ngắn của H.Addison viết bằng tiếng Việt.

Đêm qua tôi lại mơ thấy Thomas. Từ khi 19 tuổi, cách đây đã hơn sáu năm, tôi vẫn mơ về Thomas, ít nhất vài tháng một lần. Lúc này, thực ra tôi mới tỉnh dậy, như thể bước ra từ giấc mơ, vừa chào tạm biệt Thomas. Và việc đầu tiên tôi làm gần như ngay sau đó là bật máy vi tính, viết thư cho Lee, em gái của Thomas, bởi đêm qua tôi cũng gặp Lee, lần đầu tiên trong mơ.

“Chính cuộc gặp ảo không bình thường đó đã mang lại cảm hứng để anh viết thư này, Lee”, tôi viết.

Tôi muốn chia sẻ với Lee một chuyện kỳ lạ, là bây giờ tôi chỉ có thể nhớ lại vài ba trong rất nhiều giấc mơ về Thomas, nhưng tôi biết chắc một điều: những giấc mơ ấy giống nhau ở chỗ: Thomas luôn trở về với tôi bởi một mục đích nào đó, thường là để giải thích những bí ẩn của cuộc đời, để tôi có thể sống sâu sắc hơn.

Những lần trở về với tôi, Thomas luôn với dáng vẻ bình thản, trong khi tôi là kẻ đang bối rối, bồn chồn về một điều gì đó - không có gì cụ thể mà đại loại là dễ nhầm lẫn - về thế gian này. Và bao giờ vẫn vậy, Thomas trở về là để giải thích, như thể anh ấy đã thấu hiểu những gì tôi chưa hiểu thấu. Trong mơ, tôi thường gặp Thomas ở những nơi tôi chưa bao giờ đến, và không nhận ra ở những nơi đó nét quen thuộc nào của không gian tôi đang sống thực mỗi ngày. Nên đôi khi tôi tự hỏi, Thomas về với tôi hay Thomas đưa tôi đến thế giới của Thomas?

***

Tôi cũng muốn Lee biết đêm qua Lee và tôi đã sống giữa đôi bờ của mộng và thực, của quá khứ và hiện tại, của âm và dương. Đêm qua tôi có mặt ở nhà của gia đình Lee, trên phố Freemason. Lúc đó có rất nhiều thanh niên đến, bởi nhà đang có tiệc, như những tiệc lớn Thomas từng có. Điều kỳ lạ là tôi không cùng độ tuổi với những người vốn cùng trang lứa trước đây, mà lại ở tuổi hiện có. Tất nhiên Thomas cũng có mặt, anh ấy trẻ hơn tôi nhiều và cư xử như tôi vẫn nhớ anh ấy của ngày xưa: thân thiện, hài hước, đầy sức sống. Và chúng tôi nói chuyện với nhau giữa đám đông vui nhộn. Tôi cảm giác như đã bước vào quá khứ - quãng thời gian trước khi Thomas mất. Cố đùa giỡn với anh ấy, nhưng lòng tôi rất buồn, vì tôi ý thức rằng Thomas lúc này và trước mắt tôi là không có thật, chẳng có gì có thật ở đó cả. Nhưng vẻ như Thomas không nhận thấy điều ấy.

Thomas đưa tôi lên cầu thang, vừa đi vừa nói chuyện, giờ tôi chưa nhớ ra là chuyện gì. Và hình như lúc ấy tôi cũng không tập trung lắng nghe, bởi từ xa tôi đã nghe thấy tiếng bố anh ấy trong văn phòng ở tầng hai. Bác đang sôi nổi nói chuyện công việc qua điện thoại với ai đó, khác hẳn hình ảnh bác mà tôi vẫn nhớ khi hai bác cháu gặp nhau lần cuối: im lặng, buồn bã, nước mắt rưng rưng. Bởi vậy, tôi tin rằng lần gặp trong mơ này giữa tôi và bác là một phần quá khứ, trước khi Thomas mất. Vậy là bác cũng không có thật.

Bỗng tôi bắt gặp Lee đứng yên gần đầu cầu thang, nơi dẫn vào hành lang tầng hai. Mắt Lee nhìn vào mắt tôi như thầm chia sẻ điều bí ẩn: “Anh và em thuộc về một thế giới khác, thế giới không có Thomas...”. Tôi đã nhận ra điều đó từ trước, giờ có thêm Lee nữa, nhưng không vì vậy mà tôi thấy đỡ cô đơn ở đây, đỡ đau lòng bên cạnh một Thomas không hiện hữu. Trái lại. Không ai khác ngoài tôi và Lee biết rằng không chỉ Thomas, mà cả ngôi nhà đang sôi lên tiếng người chào hỏi cười nói, những thanh niên vui vẻ, bữa tiệc thân mật, thậm chí cả những thành viên trong gia đình Lee nữa đều là một phần quá khứ, đều chỉ là trong mơ.

***

Thomas quay xuống tầng trệt, còn tôi nán lại, cố bắt chuyện với Lee. Tôi không biết nên nói gì với Lee sau chừng ấy năm không gặp lại nhau. Tôi bị xúc động. Thực ra tôi chỉ có ý định lên gác tìm gặp bố của Thomas. Tôi muốn gặp bác một lần nữa vì tôi cảm thấy như đã bỏ rơi gia đình bác sau khi Thomas mất. Vậy rồi Lee xuất hiện trên lối đi một cách bất ngờ. Khi đối mặt với em gái của Thomas, dẫu không chờ đợi, tôi cũng trong tâm trạng có lỗi, như tôi sẽ như thế nếu gặp người bố của họ theo ý định ban đầu. Bởi có thể nói tôi cũng đã bỏ rơi Lee, theo một cách nào đó. Cuối cùng, tôi bắt đầu nói với Lee, giọng không giống tôi chút nào: “Hẳn em phải đau lòng lắm, vì anh là bạn thân nhất của Thomas, và em biết đấy, anh cũng chẳng khá hơn…”.

Tôi chỉ nói vài câu chung chung, đại loại như thế, thậm chí ngắc ngứ, tối nghĩa. Tôi vốn không giỏi ăn nói, không có khả năng bày tỏ nỗi lòng bằng lời, huống gì lúc ấy tôi sắp bật khóc. Trong giấc mơ trông Lee giống như tôi vẫn tưởng tượng vào những ngày này: nhiều tuổi hơn, trưởng thành hơn, và nghiêm trang hơn với cuộc sống. Thomas vĩnh viễn là anh trai của Lee, nhưng bây giờ Lee đang có nhiều tuổi hơn anh ấy, cả tôi cũng vậy. Vừa nói chuyện tôi vừa nhận ra vẻ điềm tĩnh chấp nhận thực tế đau buồn nơi Lee, dù nỗi đau mất mát người thân trong tâm khảm sẽ không bao giờ hóa sẹo. Trong khi chính tôi vẫn đeo mang gánh nặng mặc cảm tội đồ, rằng đáng ra tôi đã có thể làm nhiều hơn cho Thomas khi anh ấy còn sống, cho cả Lee ngày trước và bây giờ nữa. 

Thư cho Lee, lần đầu tiên tôi viết ra điều luôn ám ảnh tâm trí tôi, không buông tha tôi sau bao năm, ấy là lần gặp cuối cùng giữa tôi và Thomas.

***

Tối hôm ấy, khoảng mấy tuần trước khi Thomas mất, tôi đột nhiên gặp anh ấy. Trên đường từ nhà ở trung tâm thành phố tôi đạp xe đạp đến khu Ghent, hay một nơi nào gần đấy, và tình cờ trông thấy Thomas đứng một mình ở góc phố vắng. Tôi dừng xe, ngạc nhiên chào. Thomas tỏ vẻ rất mừng rỡ khi gặp được tôi, nhưng tôi chia tay anh gần như ngay lúc đó. Sau này mỗi lần nhớ lại, tôi đều nhận ra Thomas đã không muốn tôi bỏ đi, còn tôi thì vội vã, mệt mỏi, mải nghĩ đến một việc gì đấy, mà giờ không chắc là nó có quan trọng đến mức phải bỏ Thomas đứng lại một mình nơi góc phố hay không. Rồi khi đột ngột nhận được tin Thomas mất, tôi nhớ ngay đến tối hôm đó và hiểu vì sao tôi đã có cảm giác Thomas muốn níu giữ một người bạn thân như tôi ở lại bên anh. Cho nên thật dễ hiểu nếu mỗi khi nghĩ đến cái chết của Thomas, và cả cuộc sống của chúng tôi thời đó nữa, lòng tôi lại nhói đau, lại tự trách mình vô cảm. Tôi hình dung tâm trạng của một chàng trẻ tuổi cô đơn, sống trong nỗi đau khổ tuyệt vọng, không chạy trốn khỏi nó được, cũng không vượt qua nó nổi. Vậy mà kỳ lạ thay, trong những giấc mơ của tôi, mọi chuyện khác hẳn, như tôi đã viết cho Lee: “Rằng chính anh đây mới là kẻ bối rối, lạc hướng trên những nẻo đường đau khổ, trong khi Thomas luôn cười tươi và hiểu thấu tất cả”.

***

Sao tôi lại viết thư cho Lee sau khi để nhiều năm trôi qua trong im lặng?

Thực sự tôi cũng không biết nữa. Có lẽ giấc mơ đêm qua khiến tôi xúc động, muốn nói với Lee những điều chưa kịp nói, hoặc không thể nói thành lời trước mặt Lee lúc ấy. Tôi viết thư là để nối dài giấc mơ đã tỉnh.

Nhưng tôi tin là tôi viết thư nhằm mong Lee hiểu rằng đến nay tôi vẫn chưa biết gì nhiều về những điều đã xảy ra cho Thomas, hoặc những cảm giác Thomas đã phải trải qua, trước và sau buổi gặp tình cờ, cũng là cuối cùng đó. Tôi muốn thú nhận với Lee rằng tôi đã không liên lạc với Thomas cả mấy tuần trước khi anh ấy mất.

***

Tôi đã quen Thomas từ hồi học lớp ba, hoặc còn sớm hơn thế, do đó có rất nhiều kỷ niệm với Thomas, rồi cả với Lee sau đó. Có lẽ đấy chính là lý do tôi chưa bao giờ thanh thản từ sau khi Thomas mất. Tôi viết như thể đang xưng tội với Lee: “Anh đã bỏ rơi anh ấy, cũng như đã bỏ rơi cả em nữa. Thật sự là anh đã rất muốn đến thăm gia đình em sau cái chết của Thomas, muốn viết rất nhiều cho em, nhưng hồi ấy anh chỉ mới lên 19 tuổi, anh đã quá sợ hãi”.

Tôi vẫn nhớ bố mẹ Thomas đã coi tôi như một thành viên của gia đình, và tôi hay ăn tối cùng họ. Tôi nhớ những bữa tiệc sinh nhật của Thomas, nhớ khi anh ấy cắt tóc cho tôi ở sân nhà, nhớ chú chó khá to tên “Rex” của gia đình, nhớ bố Thomas thường nhắm một ly rượu màu hổ phách ở phòng khách vào mỗi tối... Nhớ có lần Thomas đã cưỡi ván trượt từ nhà đến nhà tôi, một quãng đường khá xa, chỉ để trò chuyện vu vơ với tôi và cùng nhau xem ti vi. Cũng nhớ những buổi sáng Thomas và Lee đón tôi đến trường trên chiếc ô tô màu xanh da trời nhạt của anh ấy. Thomas lúc nào cũng bật máy sưởi ô tô đến mức nóng nhất có thể. Còn rất nhiều điều về Thomas và về Lee mà tôi vẫn nhớ, sẽ nhớ mãi, cũng như tôi đã quên khá nhiều điều về họ, hoặc khi nhớ khi quên.

Dù sao, khi viết thư cho Lee tôi đã quyết định sẽ tìm bằng được địa chỉ email của Lee qua bạn bè, để Lee có thể đọc. Tôi vẫn có thói quen viết cho riêng tôi, nhưng lần này khác. Tôi muốn chúng tôi chia sẻ thông tin về nhau trong đời sống. Rằng từ sau lần cuối gặp Lee, tôi đã tốt nghiệp đại học ở

Washington D.C, chuyển nhà đến California, kết hôn, rồi sang Việt Nam. Quan trọng hơn, tôi muốn Lee biết không bao giờ tôi nghĩ mình đã đúng khi chọn một cuộc sống mà không giữ liên lạc với gia đình Thomas.  

***

Cuối thư, ngoài những lời chúc sức khỏe, hạnh phúc, và ngoài lời nhắn gửi với gia đình Lee rằng tôi vẫn nhớ mọi người nhiều lắm và biết ơn tất cả những gì họ đã làm cho tôi ngày xưa, tôi đã hẹn với Lee, cũng là lời đề nghị chân thành: “Anh hy vọng chúng ta có thể gặp lại nhau một ngày nào đó trong tương lai, vào một dịp vui hơn, thực hơn, thay vì chỉ trong những giấc mơ của anh”.

Như một bù đắp cho Thomas, trước khi ký tên mình vào cuối thư, tôi đã viết dòng xưng hô thân thiết nhất có thể dành cho Lee lúc này: “Anh trai thứ hai của em”. 

Truyện ngắn của H.Addison

Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.