Trung thực

08/08/2009 15:07 GMT+7

Một buổi sáng, một cô gái khoảng 25 tuổi gõ cửa nhà tôi. Cô ta xưng là người của Ủy ban Điều tra dân số và môi trường cần trao đổi với gia đình tôi một số thông tin.

Thấy cô ta ăn mặc chỉnh tề, lại xưng là nhân viên của một tổ chức của Nhà nước nên tôi mời cô ta vào nhà. Cô gái cầm trên tay một xấp giấy tờ gì đó và hỏi tôi những thông tin như nhà có mấy nhân khẩu, có mấy con, con học lớp mấy, vợ chồng tôi làm nghề gì, thu nhập mỗi tháng bao nhiêu, số điện thoại… và ghi chép lại cẩn thận. Sau độ mươi phút thăm hỏi, cô ta mới bắt đầu gợi ý tôi mua… bảo hiểm nhân thọ cho các thành viên trong gia đình và lúc này mới giới thiệu mình là nhân viên bán bảo hiểm của công ty bảo hiểm nhân thọ X. Dù rất bực mình vì bị lừa nhưng tôi vẫn lịch sự cho biết chồng tôi cũng từng là đại lý bảo hiểm nhân thọ của một công ty khác và chúng tôi cũng đã mua bảo hiểm cho con mình, hiện chưa có nhu cầu mua thêm nhưng cô gái vẫn dai dẳng thuyết phục bằng cách đề cao những ưu điểm của công ty mình và chê các công ty bảo hiểm khác không tiếc lời.

Mãi một lúc sau, tôi phải nói là tôi có việc cần đi ngay thì cô ta mới cáo từ ra về. Tôi không có ý định chỉ trích công ty nọ hay những người làm công việc tương tự như cô gái kia, chỉ xin nhắn nhủ một điều: công việc gì, nghề nghiệp nào cũng đòi hỏi trước tiên là sự trung thực, đạo đức kinh doanh, đặc biệt là kinh doanh những ngành nhạy cảm, liên quan đến tài chính. Nếu chỉ muốn kiếm doanh thu bằng cách “lừa” người khác (xin lỗi) dù với mức độ nào đi nữa thì công việc ấy cũng chẳng bền bởi nếu không tạo được sự tin cậy cho người ta ngay từ đầu thì ai dám trao túi tiền của mình cho họ?

Lê Thị Ngọc Vi

Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.