“Cưỡi ngựa xem hoa” Hollywood

15/11/2011 08:35 GMT+7

(TNTS) Pháp là nước khai sinh ra điện ảnh - còn được gọi là “nghệ thuật thứ bảy” - vào cuối thế kỷ 19, nhưng để điện ảnh phát triển thành ngành kỹ nghệ - công nghiệp như ngày nay thì phải nhờ tới Hollywood.

(TNTS) Pháp là nước khai sinh ra điện ảnh - còn được gọi là “nghệ thuật thứ bảy” - vào cuối thế kỷ 19, nhưng để điện ảnh phát triển thành ngành kỹ nghệ - công nghiệp như ngày nay thì phải nhờ tới Hollywood.

Hollywood - kinh đô điện ảnh và giải trí của thế giới, rộng 160 ha, ở ngoại ô thành phố Los Angeles, bang California, Mỹ. Đây là nơi đặt tổng hành dinh của 6 đại gia sản xuất phim: Fox Entertainment Group, Paramount Motion Pictures Group, Sony Pictures Entertainment, NB Universal, Timer Warner, Buema Vista Motion Pictures Group. Mỗi đại gia (hãng lớn) lại có vài xưởng phim trực thuộc. Chưa kể các hãng phim độc lập như: Lucafilm, Amblin Entertainment. Hollywood hiện có 50 phim trường và rất nhiều loại hình giải trí. Hàng chục bộ phim được thực hiện cùng lúc, đồng thời vẫn mở cửa đón hàng trăm ngàn khách đến tham quan, vui chơi và tìm hiểu mỗi ngày. Thời kỳ hoàng kim của Hollywood là thập niên 40 của thế kỷ trước. Hằng năm, hơn 400 bộ phim được sản xuất ở đây phục vụ hơn 4,5 tỉ lượt người xem. Hiện nay, mỗi năm Hollywood tạo việc làm cho gần 300.000 người, doanh thu khoảng 30 tỉ USD (gần 30% GDP của Việt Nam) nhưng cũng xả 140.000 tấn chất thải công nghiệp và 8.000.000 tấn khí độc vào môi trường.

 

Cách đây hơn 100 năm, Hollywood là một làng nhỏ với vài trăm dân cư. Khu vực này quanh năm ấm áp, tràn ngập ánh nắng nên trồng được nhiều loại cây trái, nhất là cam. Năm 1910, Công ty Brograph cử đạo diễn D.W Griffith (1875 - 1948) cùng dàn diễn viên tên tuổi tới vùng Los Angeles để quay bộ phim In Old California. Đoàn phát hiện ra Hollywood có nhiều cảnh quan tự nhiên, từ sông hồ đến đồi núi, từ trang trại đến các bãi biển kế cận. Trước đây, các phim chủ yếu được sản xuất tại New York của Tập đoàn MPPC (Motion Picture Patents Company). Các nhà làm phim độc lập muốn thoát khỏi sự ảnh hưởng và kìm hãm của MPPC nên tìm đến Hollywood như một cứu cánh. Sau chuyến đi của đạo diễn Griffith, nhiều đoàn làm phim đã chọn Hollywood làm bối cảnh. Năm 1911, Công ty David Horsleys Nestor khai trương phim trường đầu tiên ở đây, mở đầu kỷ nguyên điện ảnh Hollywood. Ngay sau đó, 15 phim trường độc lập dời từ New York về Hollywood. Lúc này dân số Hollywood đã tăng từ vài trăm lên hơn 5.000 người. Các hãng phim lớn tiếp tục đổ bộ về đây. Năm 1927, The Jazz Singer, bộ phim đầu tiên trên thế giới có âm thanh được sản xuất và công chiếu tại Hollywood.

Nước Mỹ rộng lớn, bay từ bờ Tây sang bờ Đông mất gần cả ngày. Nếu ở bờ Đông nhất định phải đến New York thăm tượng Nữ Thần Tự Do thì ở bờ Tây phải đến Los Angeles với Hollywood. Nhìn từ xa, dòng chữ HOLLYWOOD màu trắng, sừng sững dọc sườn núi Lee. Ban đầu theo yêu cầu của Harry Chanler, chủ bút  tờ Thời báo Los Angeles, Thomas Fisk Goff (1890 - 1984) đã thiết kế dòng chữ khổng lồ này để quảng cáo việc kinh doanh địa ốc của Công ty Hollywoodland (dòng chữ nguyên thủy là HOOLYWOODLAND). Mỗi chữ cao 15m, rộng 9,1m, làm bằng gỗ và kim loại, được thắp sáng bởi khoảng 4.000 bóng đèn trắng. Buổi tối, có thể nhìn thấy từ cách xa vài cây số. Năm 1976, Los Angeles tổ chức bán đấu giá các chữ cái Hollywoodland, được hơn 250.000 USD để làm mới dòng chữ HOLLYWOOD bằng thép không rỉ. Mỗi chữ cao 14m (thấp hơn chữ cũ 1m) và tháo bỏ chữ LAND. Từ đây dòng chữ Hollywood trở thành biểu tượng cho kinh đô điện ảnh và giải trí, không phải chỉ của Los Angeles mà  cả nước Mỹ.

Với 50 phim trường, Hollywood lúc nào cũng nhộn nhịp các đoàn làm phim. Nếu chưa tận “mục sở thị”, khó mà tưởng tượng nổi sự hoành tráng, đa dạng, sáng tạo và tính chuyên nghiệp của người Mỹ. Dù đã có trên tay bản đồ chi tiết, du khách đến lần đầu ai cũng không khỏi bối rối như lạc vào một “bát quái trận đồ” của thế giới thu nhỏ. Từ các khu phố cổ kính châu u đến các làng mạc chân quê châu Á. Từ các bộ lạc hoang dã châu Phi hay Nam Mỹ đến các đường phố hiện đại trên thế giới. Có cả núi, rừng, biển, sông, hồ và cây trái đặc trưng từng vùng. Nhà cửa, phố xá y như thật, chỉ khác là không có người ở bởi chỉ dùng làm bối cảnh phim. Tất cả đều làm bằng vật liệu nhẹ, bên trong chủ yếu chứa đạo cụ. Chẳng bù cho ở Việt Nam. Cứ mỗi lần làm phim là phải mượn nhà dân, phải thuê công an chặn đường để quay phim hoặc đi chọn cảnh, mỗi nơi một ít.

Kinh ngạc nhất là đạo cụ để làm phim. Từ vũ khí thô sơ đến hiện đại. Từ các đồ dùng giản đơn đến máy móc tối tân. Từ phương tiện cá nhân đến tập thể. Cứ như những bộ sưu tập quý giá về sự phát  triển nhân loại. Hàng trăm loại xe đủ kiểu, đủ đời, cả xe tăng, xe lội nước. Hàng chục loại máy bay, có cả Boeing 727. Có chiếc vỡ toác làm đôi, y như mới bị nạn. Rồi các loại tàu thuyền, xe lửa, các loại xe đạp, xe gắn máy cho đến các kiểu nhà hàng, bệnh viện…

Có nhiều cách để khám phá kinh đô điện ảnh. Đi xe bus, xe điện có thể chọn thuyết minh bằng 1 trong 7 thứ tiếng: Anh, Pháp, Đức, Tây Ban Nha, Trung Quốc, Nhật, Hàn. Hoặc đi bộ với hướng dẫn viên. Thường thì kết hợp cả mấy cách. Show nào cũng hấp dẫn, độc đáo, đáng “đồng tiền bát gạo”. Nên đi “Studio tour” để dạo chơi một vòng Hollywood rồi sau đó tùy theo thời gian và sở thích mà chọn lựa. Jurrassic Park với nhiều loài vật thời tiền sử đang hoạt động và sẵn sàng “tấn công” người lạ. House of Honors có đủ trò kinh dị làm dựng tóc gáy cả những người dũng cảm. Universal Animal Actors với những diễn viên thú tinh khôn, lém lỉnh và thân thiện. Special Effect Stage giúp mọi người tiếp cận và tìm hiểu những kỹ xảo hiện đại. Indoor Skydiving với trang phục riêng để bay lơ lửng trong nhà kính; Revenge of the Mummy với các trò chơi cảm giác mạnh.

Tôi đã cố gắng tranh thủ hết sức suốt 12 tiếng đồng hồ, từ 10 giờ đến 22 giờ ở Universal Studio Hollywood mà cũng chỉ là “cưỡi ngựa xem hoa”. Phải đi cả tuần lễ may ra mới hết trò. Dù đã được thông báo trước, nhưng du khách vẫn giật bắn mình, suýt bỏ chạy khi xe đi qua dòng suối mà lũ đột ngột ập tới. Ai cũng hồn vía lên mây khi vào vùng tâm chấn động đất. Chung quanh nhà cửa, cây cối đổ sập, trời đất tối um. Rồi những vụ “cháy nổ” bất ngờ... Nhiều trò có thể làm đứng tim những người yếu bóng vía. La hét thất thanh, cười nói sảng khoái và cả những phút lặng thinh suy ngẫm. Đủ cung bậc cảm xúc. Sau khi đã đời với các show độc thì vào Universal City Walk để thư giãn với rất nhiều cửa hàng shopping, ẩm thực, quà lưu niệm… Có xe lăn phục vụ người già và tàn tật. Tôi thích ngồi ở Hard Rock Café vừa nhâm nhi cà phê vừa retour lại những cảm giác trải qua. Càng “tâm phục khẩu phục” cách làm của người Mỹ. Càng nể các đạo diễn Việt Nam toàn “tay không bắt giặc”, “cái khó ló cái khôn”. Mách nhỏ với các bạn, đến tham quan Hollywood nên đi nhóm nhỏ theo sở thích và hãy tập trung tối đa thời gian để trải nghiệm.

Nguyễn Văn Mỹ

Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.